Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

Thơ ESENIN - Tổ quốc yêu thương


137. TỔ QUỐC YÊU THƯƠNG

Cây nằm ngủ. Bình nguyên thân thương sao
Cành ngải cứu hơi nước đeo trĩu nặng
Chẳng ở đâu còn có quê hương nào
Làm trỗi dậy trong lòng tôi hơi ấm.

Tất cả chúng ta đều chung số phận
Cứ thử đi hỏi hết thảy người ta –
Vừa đau khổ, vừa mừng, vui, buồn, giận
Dù sao ta sung sướng ở nước Nga.

Ánh trăng thanh bí huyền dài ngất ngểu
Liễu khóc thầm, thủ thỉ những hàng dương
Nhưng chẳng ai nghe tiếng kêu đàn sếu
Mà lại không yêu đồng ruộng quê mình.

Và giờ đây khi cuộc đời can hệ
Đến số phận tôi bằng ánh sáng mới hơn
Dù sao tôi vẫn là thi sĩ
Của ngôi nhà gỗ nhỏ vàng ươm.

Cứ hàng đêm, khi ngả xuống đầu giường
Lại nhìn thấy kẻ thù rất dữ dội
Tuổi trẻ nào đang khai khẩn đất hoang
Trên cánh rừng của tôi, trên đồng nội.

Nhưng dù sao tôi linh cảm được rằng
Tôi có thể yên lòng và tôi hát:
Hãy cho tôi được tổ quốc yêu thương
Yêu tất cả và nhẹ nhàng tôi chết.
7-1925

Спит ковыль. Равнина дорогая

Спит ковыль. Равнина дорогая,
И свинцовой свежести полынь.
Никакая родина другая
Не вольёт мне в грудь мою теплынь.

Знать, у всех у нас такая участь.
И, пожалуй, всякого спроси —
Радуясь, свирепствуя и мучась,
Хорошо живётся на Руси.

Свет луны таинственный и длинный,
Плачут вербы, шепчут тополя.
Но никто под окрик журавлиный
Не разлюбит отчие поля.

И теперь, когда вот новым светом
И моей коснулась жизнь судьбы,
Всё равно остался я поэтом
Золотой бревёнчатой избы.

По ночам, прижавшись к изголовью,
Вижу я, как сильного врага,
Как чужая юность брызжет новью
На мои поляны и луга.

Но и всё же, новью той теснимый,
Я могу прочувственно пропеть:
Дайте мне на родине любимой,
Всё любя, спокойно умереть!
Июль 1925 


138. CƠN GIÓ NHẸ

Cơn gió nhẹ. Buổi chiều xanh ảm đạm
Đôi mắt mở to tôi đứng lặng nhìn.
Những gà mái ở Ba Tư rất giống
Với những mái gà ở Riazan.

Trăng cũng thế, chỉ rộng hơn một chút
Chút vàng hơn và từ phía đằng bên
Trong đời này tình yêu anh và em
Với tất cả đều giống nhau y hệt.

Tôi không thể nào trong đêm ấm áp
Tôi không thể nào không hát không ca.
Các cô gái ôm người yêu dấu nhất
Như những chú gà thứ hai, thứ ba.

Chà, tình yêu! Tất cả đều quen biết
Tình yêu kia cũng biết những con mèo
Chỉ mình tôi, kẻ không nhà đi nhặt
Rất khiêm nhường những mảnh nát tình yêu.

Hạnh phúc không có. Nhưng chẳng buồn rồi
Có ở khắp nơi những con gà mái
Đối với tôi có ở khắp mọi nơi
Những cô gái đa tình trẻ dại.

Cùng với họ mọi niềm vui tôi nhận
Chỉ bằng thơ tôi nói với họ thôi:
Chính vì thế mà người ta yêu đời
Rằng cuộc đời khắp nơi đầy gà trống.
7-1925

Тихий ветер. Вечер сине-хмурый

Тихий ветер. Вечер сине-хмурый.
Я смотрю широкими глазами.
В Персии такие ж точно куры,
Как у нас в соломенной Рязани.

Тот же месяц, только чуть пошире,
Чуть желтее и с другого края.
Мы с тобою любим в этом мире
Одинаково со всеми, дорогая.

Ночи теплые, — не в воле я, не в силах,
Не могу не прославлять, не петь их.
Так же девушки здесь обнимают милых
До вторых до петухов, до третьих.

Ах, любовь! Она ведь всем знакома,
Это чувство знают даже кошки,
Только я с отчизной и без дома
От нее сбираю скромно крошки.

Счастья нет. Но горевать не буду —
Есть везде родные сердцу куры,
Для меня рассеяны повсюду
Молодые чувственные дуры.

С ними я все радости приемлю
И для них лишь говорю стихами:
Оттого, знать, люди любят землю,
Что она пропахла петухами.
1925


139. MUÔN ĐỜI NAY VẪN THẾ

Đã rõ ràng, muôn đời nay vẫn thế
Ta biết điều khi đến tuổi ba mươi
Ngày mỗi mạnh, những kẻ từng bất trị
Biết giữ luôn mối quan hệ với đời.

Em yêu ơi, anh gần ba mươi tuổi
Và cuộc đời ngày một đáng yêu hơn
Chính vì thế con tim này mơ thấy
Anh đang cháy lên bằng ngọn lửa hồng.

Nếu như cháy thì sẽ cho cháy hết
Không ngẫu nhiên ngọn lửa cháy thành màu
Anh tháo ra chiếc nhẫn từ con vẹt
Điềm báo rằng ta sẽ cháy cùng nhau.

Nhẫn đeo cho anh cô gái Xứ-gan
Rồi anh tháo từ tay trao em đó
Nên bây giờ khi buồn bã cây đàn
Anh không thể không nghĩ suy, lo sợ.

Trong đầu anh vũng lầy đang dạo bước
Và trong tim băng giá với sương mù
Có thể lắm, với một người nào khác
Chiếc nhẫn này em đã đem cho?

Và có thể khi yêu nhau đến sáng
Người ta tự mình sẽ vặn hỏi em
Sao từ nhà thơ buồn cười, ngớ ngẩn
Em biết khơi ra tình cảm chân thành.

Thôi đành vậy! Vết thương này sẽ qua.
Chỉ đắng cay nhìn thấy rìa cuộc sống.
Lần đầu tiên trong đời tên du đãng
Bị con vẹt kia nguyền rủa đánh lừa.
7-1925

Видно, так заведено навеки

Видно, так заведено навеки —
К тридцати годам перебесясь,
Все сильней, прожженные калеки,
С жизнью мы удерживаем связь.

Милая, мне скоро стукнет тридцать,
И земля милей мне с каждым днем.
Оттого и сердцу стало сниться,
Что горю я розовым огнем.

Коль гореть, так уж гореть сгорая,
И недаром в липовую цветь
Вынул я кольцо у попугая —
Знак того, что вместе нам сгореть.

То кольцо надела мне цыганка.
Сняв с руки, я дал его тебе,
И теперь, когда грустит шарманка,
Не могу не думать, не робеть.

В голове болотный бродит омут,
И на сердце изморозь и мгла:
Может быть, кому-нибудь другому
Ты его со смехом отдала?

Может быть, целуясь до рассвета,
Он тебя расспрашивает сам,
Как смешного глупого поэта
Привела ты к чувственным стихам.

Ну и что ж! Пройдет и эта рана.
Только горько видеть жизни край.
В первый раз такого хулигана
Обманул проклятый попугай.
14 июля 1925


140. TÔI THẤY GIẤC MƠ

Tôi thấy giấc mơ. Con đường màu đen.
Con ngựa trắng. Bàn chân rất khỏe
Và ngồi trên con ngựa
Một cô gái đến với tôi
Cô gái xinh đẹp tuyệt vời
Nhưng mà không yêu dấu.

Ê, cây bạch dương nước Nga!
Con đường ta chật chội
Và cô gái như một giấc mơ
Chỉ dành cho người yêu dấu
Ngươi hãy giữ lấy cành
Như những bàn tay thành thạo.

Trăng chiếu sáng. Màu xanh mơ màng
Ngựa khua móng guốc.
Ánh trăng thanh bí huyền
Như dành cho một người duy nhất
Ánh sáng của người này không khác
Và người này không có trên đời.

Tên du đãng là tôi
Làm thơ thành say, thành ngớ ngẩn
Nhưng dù sao có sự nhanh nhẹn
Cho khỏi nguội lạnh con tim
Và vì nước Nga bạch dương
Tôi làm lành với người không yêu dấu.
7-1925

Вижу сон. Дорога чёрная

Вижу сон. Дорога чёрная.
Белый конь. Стопа упорная.
И на этом на коне
Едет милая ко мне.
Едет, едет милая,
Только не любимая.

Эх, берёза русская!
Путь-дорога узкая.
Эту милую как сон
Лишь для той, в кого влюблён,
Удержи ты ветками,
Как руками меткими.

Светит месяц. Синь и сонь.
Хорошо копытит конь.
Свет такой таинственный,
Словно для Единственной —
Той, в которой тот же свет
И которой в мире нет.

Хулиган я, хулиган.
От стихов дурак и пьян.
Но и всё ж за эту прыть,
Чтобы сердцем не остыть,
За берёзовую Русь
С нелюбимой помирюсь.
1925

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét