177.
EM SẼ NHỚ VỀ ANH
Những bông hoa bảo tôi rằng: vĩnh biệt
Những nụ hoa cúi xuống giọng đau buồn
Rằng mãi mãi tôi không còn được biết
Mặt hoa hồng và gương mặt quê hương.
Nhưng em ạ, dù sao thì anh đã
Thấy mặt đất này và đã thấy em
Nên giờ đây trước phận mình nghiệt ngã
Anh vui lòng nhận cái chết dịu êm.
Và bởi vì anh đã từng hiểu được
Đã đi qua cuộc sống với nụ cười
Anh vẫn nói rằng trong từng khoảnh khắc
Mọi thứ trên đời đều lặp lại thôi.
Đến một ngày rồi sẽ có một người
Chẳng xua đi nỗi đau người đi trước
Và người đó sẽ viết cho em tôi
Những bài ca đẹp hơn điều mong ước.
Rồi em yêu sẽ ngồi với người tình
Cùng lắng nghe bài ca trong đêm tối
Và biết đâu em sẽ nhớ về anh
Như bông hoa không bao giờ lặp lại.
27-10-1925
Цветы мне говорят —
прощай
Цветы мне говорят —
прощай,
Головками склоняясь
ниже,
Что я навеки не увижу
Ее лицо и отчий край.
Любимая, ну что ж! Ну
что ж!
Я видел их и видел
землю,
И эту гробовую дрожь
Как ласку новую приемлю.
И потому, что я постиг
Всю жизнь, пройдя с
улыбкой мимо,—
Я говорю на каждый миг,
Что все на свете
повторимо.
Не все ль равно — придет
другой,
Печаль ушедшего не
сгложет,
Оставленной и дорогой
Пришедший лучше песню
сложит.
И, песне внемля в
тишине,
Любимая с другим
любимым,
Быть может, вспомнит обо
мне
Как
о цветке неповторимом.
27
октября 1925
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét