Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

Thơ ESENIN - Nước Nga vàng


79. Ồ TÔI TIN HẠNH PHÚC LÀ CÓ THỰC

Ồ, tôi tin hạnh phúc là có thực
Đến một khi chưa tắt ánh mặt trời.
Bình minh như quyển sách kinh đỏ rực
Báo trước rằng sẽ có một tin vui.
Ồ, tôi tin hạnh phúc là có thực.

Nước Nga vàng, xin Người hãy ngân vang
Hãy xúc động, thổi không ngừng ngọn gió!
Hạnh phúc kẻ bằng niềm vui ghi nhớ
Nỗi buồn nước Nga của trẻ mục đồng.
Nước Nga vàng, xin Người hãy ngân vang.

Tiếng thì thầm dòng nước chảy tôi yêu
Ánh hào quang của sao trên ngọn sóng.
Và tôi yêu nỗi đau khổ ngọt ngào
Tôi cảm tạ nhân dân Người rộng lượng.
Tiếng thì thầm dòng nước chảy tôi yêu.
1917

О верю, верю, счастье есть!

О верю, верю, счастье есть!
Еще и солнце не погасло.
Заря молитвенником красным
Пророчит благостную весть.
О верю, верю, счастье есть.

Звени, звени, златая Русь,
Волнуйся, неуемный ветер!
Блажен, кто радостью отметил
Твою пастушескую грусть.
Звени, звени, златая Русь.

Люблю я ропот буйных вод
И на волне звезды сиянье.
Благословенное страданье,
Благословляющий народ.
Люблю я ропот буйных вод.
1917


80. SỚM MAI MẸ HÃY ĐÁNH THỨC CON NHÉ

Sớm mai mẹ hãy đánh thức con nhé
Người mẹ hiền nhẫn nhục của con ơi!
Con sẽ ra con đường sau đồi nhỏ
Đón người khách yêu quí đến nhà chơi.

Con đã thấy hôm nay trong rừng vắng
Vệt bánh xe trên nội cỏ xanh tươi
Và ngọn gió sau rừng mây lay động
Chiếc vòng cung vàng ánh dưới vòm trời.

Buổi bình minh ngày mai khách sẽ tới
Chiếc mũ-trăng uốn gập dưới lùm cây
Con ngựa cái với đuôi hồng phấp phới
Trên bình nguyên sẽ vẫy, sẽ đùa vui.

Sớm mai mẹ hãy đánh thức con nhé
Và thắp đèn sáng phòng khách nhà ta.
Thiên hạ nói một mai này con sẽ
Thành nhà thơ nổi tiếng của nước Nga.

Con sẽ hát ngợi ca mẹ và khách
Và bếp lò, gà trống, mái nhà tranh…
Lên những bài ca của con sẽ rót
Dòng sữa con bò của mẹ màu vàng.
1917

Разбуди меня завтра рано

Разбуди меня завтра рано,
О моя терпеливая мать!
Я пойду за дорожным курганом
Дорогого гостя встречать.

Я сегодня увидел в пуще
След широких колес на лугу.
Треплет ветер под облачной кущей
Золотую его дугу.

На рассвете он завтра промчится,
Шапку-месяц пригнув под кустом,
И игриво взмахнет кобылица
Над равниною красным хвостом.

Разбуды меня завтра рано,
Засвети в нашей горнице свет.
Говорят, что я скоро стану
Знаменитый русский поэт.

Воспою я тебя и гостя,
Нашу печь, петуха и кров...
И на песни мои прольется
Молоко твоих рыжих коров.
1917


81. TÔI LANG THANG TRÊN MẶT TUYẾT ĐẦU MÙA

Tôi lang thang trên mặt tuyết đầu mùa
Giữa hồn tôi hoa linh lan bừng nở
Chiều thắp sáng trên con đường tôi qua
Một ngôi sao- ngọn nến xanh rực rỡ.

Sáng hay tối, không thể nào biết rõ
Gà gáy hay tiếng gió hát trong rừng?
Những con thiên nga nằm trên đồng cỏ
Có vẻ thay cho đông giá trên đồng.

Ngươi đẹp quá trắng ngời gương mặt nước
Sưởi ấm máu tôi băng giá nhẹ nhàng
Tôi chỉ muốn được ôm vào, ghì sát
Những ngực trần trắng mịn của bạch dương.

Ôi màn sương trong rừng mơ màng ngủ!
Vẻ vui tươi của đồng ruộng tuyết đầy!…
Trên những đùi của những cây thuỳ liễu
Tôi chỉ mong được khép lại vòng tay.
1917

Я по первому снегу бреду

Я по первому снегу бреду,
В сердце ландыши вспыхнувших сил.
Вечер синею свечкой звезду
Над дорогой моей засветил.

Я не знаю, то свет или мрак?
В чаще ветер поет иль петух?
Может, вместо зимы на полях
Это лебеди сели на луг.

Хороша ты, о белая гладь!
Греет кровь мою легкий мороз!
Так и хочется к телу прижать
Обнаженные груди берез.

О лесная, дремучая муть!
О веселье оснеженных нив!...
Так и хочется руки сомкнуть
Над древесными бедрами ив.
1917 


82. TẶNG KLYUEV 

Lúc này đây tình yêu tôi đã khác
Tôi biết rằng vẫn rầu rĩ trong lòng
Về một điều, rằng cái chổi trăng
Không thể hắt té thơ trên vũng nước.

Buồn rồi vui với ngôi sao nhỏ
Rồi ngôi sao rơi xuống giữa bờ mi
Anh muốn thay trong tim ngôi nhà gỗ
Nhưng trong tim không dễ xây nhà.

Và một người vẫn chờ trong đêm vắng
Như ngày xưa, người đó chỉ ngang qua
Những dấu nhạc đem cho ai, người bạn
Mà anh mạ vàng cả một lời ca?

Về mặt trời anh không thể hát
Vào cửa sổ con không thấy thiên đàng.
Cối xay gió không thể rời mặt đất
Dù cối xay có đôi cánh vẫy vùng.
1918

Клюеву

Теперь любовь моя не та.
Ах, знаю я, ты тужишь, тужишь
О том, что лунная метла
Стихов не расплескала лужи.

Грустя и радуясь звезде,
Спадающей тебе на брови,
Ты сердце выпеснил избе,
Но в сердце дома не построил.

И тот, кого ты ждал в ночи,
Прошел, как прежде, мимо крова.
О друг, кому ж твои ключи
Ты золотил поющим словом?

Тебе о солнце не пропеть,
В окошко не увидеть рая.
Так мельница, крылом махая,
С земли не может улететь.
1918

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét