Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

Thơ ESENIN - Bức tranh thêu


43. BỨC TRANH THÊU

Một cô gái ngồi thêu trong phòng nhỏ
Trên vải thưa thêu thập ác, thêu gươm.
Cô vẽ hình những người chết trong rừng
Trên ngực họ thêu những bông hoa đ.

Tơ mềm mại thêu nên người dũng cảm
Vị anh hùngnhân vật cõi lòng đau.
Chàng nằm đó sau tơi bời trận đánh
Trên hoa văn máu thấm những cây lau.

Thêu xong tranh thì ngọn đèn phụt tắt.
Cô gái cúi mình. Vẩn đục ánh mắt nhìn.
Cô gái buồn. Cõi lòng cô thổn thức.
Sau cửa sổ kia đêm đang vẽ bức tranh.

Bím tóc buồn xua những đám mây đen
Qua mớ tóc xoăn mặt trăng dần tỏ
Trong ánh lập loè, nhấp nháy lung linh
Cô gái như bóng ma ngồi khóc bên cửa sổ.
1914

Узоры

Девушка в светлице вышивает ткани,
На канве в узорах копья и кресты.
Девушка рисует мертвых на поляне,
На груди у мертвых — красные цветы.

Нежный шелк выводит храброго героя,
Тот герой отважный — принц ее души.
Он лежит, сраженный в жаркой схватке боя,
И в узорах крови смяты камыши.

Кончены рисунки. Лампа догорает.
Девушка склонилась. Помутился взор.
Девушка тоскует. Девушка рыдает.
За окошком полночь чертит свой узор.

Траурные косы тучи разметали,
В пряди тонких локон впуталась луна.
В трепетном мерцанье, в белом покрывале
Девушка, как призрак, плачет у окна.
1914


44.
TÔI RA ĐI

Tôi ra đi như tu sĩ khiêm nhường
Hay là kẻ lãng du tóc trắng -
Đ
ang rót ra trên thảo nguyên bằng phẳng
Dòng sữa của bạch dương.

Tôi muốn đo điểm cuối của đất trời
Nên phó mặc cho ngôi sao trong suốt
Và tin vào hạnh phúc người thân tôi
Trong luống cày bằng tiếng vang lúa mạch.

Á
nh bình minh bàn tay sương lạnh giá
Đ
em quất vào những quả táo ban mai
Trong khi dồn cỏ khô trên đồng cỏ
Những người đang cắt cỏ hát cho tôi.

Khi nhìn vào cuối bờ giậu của riêng
Tôi nói với tôi những lời như vậy:
Hạnh phúc thay kẻ trang điểm cho mình
Bằng cuộc đời lãng du bị gậy.

Hạnh phúc thay trong niềm vui nghèo khó
Sống cuộc đời không có bạn, không thù
Đ
i trên đường ngoằn ngoèo trong xóm nhỏ
Yêu thiết tha những đống cỏ khô.
1914-1922

Пойду в скуфье смиренным иноком

Пойду в скуфье смиренным иноком
Иль белобрысым босяком
Туда, где льется по равнинам
Березовое молоко.

Хочу концы земли измерить,
Доверясь призрачной звезде,
И в счастье ближнего поверить
В звенящей рожью борозде.

Рассвет рукой прохлады росной
Сшибает яблоки зари.
Сгребая сено на покосах,
Поют мне песни косари.

Глядя за кольца лычных прясел,
Я говорю с самим собой:
Счастлив, кто жизнь свою украсил
Бродяжной палкой и сумой.

Счастлив, кто в радости убогой,
Живя без друга и врага,
Пройдет проселочной дорогой,
Молясь на копны и стога.
1914-1922
  

45. SONNÊ

Ta đã khóc trong hoàng hôn mờ nhạt
Khi bóng đêm đã trải xuống sương đêm
Những ngọn sóng thì thầm như thổn thức
Đâu đó từ xa tiếng sáo vút lên.

Con sóng bảo: “Ta buồn cho phí uổng”
Rồi quăng đi lớp phủ, giấu lên bờ
Trăng lưỡi liềm bằng nụ hôn rất lạnh
Với nụ cười thành ngọc nước mắt ta.

Ta trao em, nữ hoàng đôi mắt sáng
San hô của nước mắt ta đau đớn
Và dịu êm bọt sóng chiếc khăn voan.

Nhưng con tim say tình không mừng rỡ...
Thì trả ta những gì không cần nữa
Trả cho ta nụ hôn của vầng trăng.
1915

Сонет

Я плакал на заре, когда померкли дали,
Когда стелила ночь росистую постель,
И с шепотом волны рыданья замирали,
И где-то вдалеке им вторила свирель.

Сказала мне волна: "Напрасно мы тоскуем", -
И, сбросив, свой покров, зарылась в берега,
А бледный серп луны холодным поцелуем
С улыбкой застудил мне слезы в жемчуга.

И я принес тебе, царевне ясноокой,
Кораллы слез моих печали одинокой
И нежную вуаль из пенности волны.

Но сердце хмельное любви моей не радо...
Отдай же мне за все, чего не надо,
Отдай мне поцелуй за поцелуй луны.
1915


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét