33. ĐỪNG ĐẾN BÊN CỬA SỔ
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ
Xin chớ giẫm lên hoa cỏ trong vườn
Em từ lâu chẳng còn yêu anh nữa
Nhưng chớ buồn mà xin hãy lặng im.
Dù vẫn thương anh bằng cả tấm lòng
Nhưng có ích gì cho anh vẻ đẹp?
Và tại sao lại không để em yên
Và tại sao anh cứ hoài day dứt?
Chẳng bao giờ còn yêu lại nữa rồi
Em bây giờ chẳng còn yêu ai nữa
Chẳng còn yêu, chỉ thương hại mà thôi
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ!
Anh hãy quên rằng em đã yêu anh
Quên rằng em đã cuồng điên một thưở
Nhưng bây giờ chỉ còn lại lòng thương
Xin đừng đến, đừng làm em đau nữa.
1911—1912
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ
Xin chớ giẫm lên hoa cỏ trong vườn
Em từ lâu chẳng còn yêu anh nữa
Nhưng chớ buồn mà xin hãy lặng im.
Dù vẫn thương anh bằng cả tấm lòng
Nhưng có ích gì cho anh vẻ đẹp?
Và tại sao lại không để em yên
Và tại sao anh cứ hoài day dứt?
Chẳng bao giờ còn yêu lại nữa rồi
Em bây giờ chẳng còn yêu ai nữa
Chẳng còn yêu, chỉ thương hại mà thôi
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ!
Anh hãy quên rằng em đã yêu anh
Quên rằng em đã cuồng điên một thưở
Nhưng bây giờ chỉ còn lại lòng thương
Xin đừng đến, đừng làm em đau nữa.
1911—1912
Отойди от окна
Не ходи ты ко мне под
окно
И зеленой травы не
топчи;
Я тебя разлюбила давно,
Но не плачь, а спокойно
молчи.
Я жалею тебя всей душою,
Что тебе до моей красоты?
Почему не даешь мне
покою
И зачем так терзаешься
ты?
Все равно я не буду
твоею,
Я теперь не люблю
никого,
Не люблю, но тебя я
жалею,
Отойди от окна моего!
Позабудь, что была я
твоею,
Что безумно любила тебя;
Я теперь не люблю, а
жалею —
Отойди и не мучай себя!
1911—1912
34. NƯỚC MẮT ĐẦY VƠI
Trên đầu tôi một ngôi sao đang cháy
Nhưng chỉ lơ mơ qua áng mây mù
Trước mặt tôi một con đường rộng rãi
Nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu.
Cả thế gian gửi đến những nụ cười
Nhưng lại chứa đầy những lời buồn tủi
Thay vì động viên là nước mắt đầy vơi
Số mệnh tôi mang đến lời thăm hỏi.
1911—1912
34. NƯỚC MẮT ĐẦY VƠI
Trên đầu tôi một ngôi sao đang cháy
Nhưng chỉ lơ mơ qua áng mây mù
Trước mặt tôi một con đường rộng rãi
Nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu.
Cả thế gian gửi đến những nụ cười
Nhưng lại chứa đầy những lời buồn tủi
Thay vì động viên là nước mắt đầy vơi
Số mệnh tôi mang đến lời thăm hỏi.
1911—1912
И надо мной звезда горит
И надо мной звезда
горит,
Но тускло светится в
тумане,
И мне широкий путь
лежит,
Но он заросший весь в
бурьяне.
И мне весь свет улыбки
шлёт,
Но только полные
презренья,
И мне судьба привет
несёт,
Но слёзы вместо
утешенья.
1911—1912
35. EM ĐÃ KHÓC
Em đã khóc trong một chiều tĩnh lặng
Nước mắt đắng cay đã rơi xuống thật mau
Khi đó anh rất buồn và đau đớn
Nhưng dù sao hai đứa chẳng hiểu nhau.
Thế rồi em đi về miền xa ngái
Tất cả ước mơ đều tàn úa không màu
Và bây giờ chỉ mình anh còn lại
Chẳng một lời thăm hỏi để hồn đau.
Anh thường hay mỗi khi hoàng hôn xuống
Lại đi về nơi chốn đã gặp nhau
Lại nhìn thấy trong giấc mơ hình bóng
Và lại nghe trong yên lặng u sầu.
1913
Ты плакала в вечерней
тишине
Ты плакала в вечерней
тишине,
И слезы горькие на землю
упадали,
И было тяжело и так
печально мне,
И все же мы друг друга
не поняли.
Умчалась ты в далекие
края,
И все мечты мои увянули
без цвета,
И вновь опять один
остался я
Страдать душой без ласки
и привета.
И часто я вечернею порой
Хожу к местам заветного
свиданья,
И вижу я в мечтах мне
милый образ твой,
И слышу в тишине
тоскливые рыданья.
1913
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét