108.
ANH BUỒN RẦU NGỒI NGẮM NHÌN EM
Anh buồn rầu ngồi ngắm nhìn em
Thật đau lòng và thật là đáng tiếc!
Chỉ còn lại sắc đồng, em có biết
Chỉ sắc đồng còn lại với hai ta.
Những bờ môi người khác đã mang xa
Thân thể em nồng nàn và hơi ấm
Tựa hồ như mưa phùn rơi lấm tấm
Cõi lòng anh một chút cứng đờ ra.
Nhưng dù sao anh không sợ điều này
Đối với anh có một niềm vui khác.
Bởi một điều có còn lại gì đâu
Ngoài vàng úa tàn phai và ẩm ướt.
Bởi một điều anh đâu có giữ mình
Cho nụ cười, cho cuộc đời yên lặng.
Thật đau lòng ngắn ngủi chặng đường anh
Thế mà sao sai lầm đã lắm.
Thật buồn cười cho cuộc đời trục trặc
Đã vậy từ xưa và vẫn thế sau này.
Như nghĩa trang, trong vườn đang rải khắp
Lá úa vàng, xương cốt bạch dương rơi.
Cũng như vầy, sẽ tàn úa hai ta
Thôi ồn ào, ta giống như người khách…
Nếu mùa đông trong vườn chẳng có hoa
Thì về nó ta chẳng cần thương tiếc.
1923
Anh buồn rầu ngồi ngắm nhìn em
Thật đau lòng và thật là đáng tiếc!
Chỉ còn lại sắc đồng, em có biết
Chỉ sắc đồng còn lại với hai ta.
Những bờ môi người khác đã mang xa
Thân thể em nồng nàn và hơi ấm
Tựa hồ như mưa phùn rơi lấm tấm
Cõi lòng anh một chút cứng đờ ra.
Nhưng dù sao anh không sợ điều này
Đối với anh có một niềm vui khác.
Bởi một điều có còn lại gì đâu
Ngoài vàng úa tàn phai và ẩm ướt.
Bởi một điều anh đâu có giữ mình
Cho nụ cười, cho cuộc đời yên lặng.
Thật đau lòng ngắn ngủi chặng đường anh
Thế mà sao sai lầm đã lắm.
Thật buồn cười cho cuộc đời trục trặc
Đã vậy từ xưa và vẫn thế sau này.
Như nghĩa trang, trong vườn đang rải khắp
Lá úa vàng, xương cốt bạch dương rơi.
Cũng như vầy, sẽ tàn úa hai ta
Thôi ồn ào, ta giống như người khách…
Nếu mùa đông trong vườn chẳng có hoa
Thì về nó ta chẳng cần thương tiếc.
1923
Мне грустно на тебя
смотреть
Мне грустно на тебя смотреть,
Какая боль, какая
жалость!
Знать, только ивовая
медь
Нам в сентябре с тобой
осталась.
Чужие губы разнесли
Твое тепло и трепет
тела.
Как будто дождик моросит
С души, немного
омертвелой.
Ну что ж! Я не боюсь
его.
Иная радость мне
открылась.
Ведь не осталось ничего,
Как только желтый тлен и
сырость.
Ведь и себя я не сберег
Для тихой жизни, для
улыбок.
Так
мало пройдено дорог,
Так много сделано
ошибок.
Смешная жизнь, смешной
разлад.
Так было и так будет
после.
Как кладбище, усеян сад
В берез изглоданные
кости.
Вот так же отцветем и мы
И отшумим, как гости
сада…
Коль нет цветов среди
зимы,
Так и грустить о них не
надо.
1923
109. EM ĐỪNG LẠNH NHẠT LÀM KHỔ ANH
Em đừng lạnh nhạt làm khổ anh
Và đừng hỏi rằng anh bao nhiêu tuổi
Bị ám ảnh giống như người động kinh
Tâm hồn anh – khung xương vàng còm cõi.
Có một thời khi còn ở quê xa
Anh mơ ước, kiểu trẻ con – vào khói
Mơ nổi tiếng, giàu có và người ta
Anh yêu hết và được người yêu lại.
Vâng! Anh giàu, anh người giàu có lắm
Chiếc mũ xưa giờ đây đã không còn.
Chỉ còn lại chiếc áo che trước bụng
Và một đôi giày cao cổ đã sờn.
Sự nổi tiếng cũng không hề nói hết
Từ Mạc Tư Khoa cho tới Pa-ri
Cái tên anh làm người ta khủng khiếp
Tựa như lời chửi mắng kẻ vứt đi.
Và tình yêu có phải trò ngộ nghĩnh
Em hôn mà môi cứng tựa sắt tây.
Anh vẫn biết rằng tình anh nẫu chín
Còn tình em không biết gọi mê say.
Anh đau khổ lúc này còn quá sớm
Và cũng không tai họa nếu như buồn
Vàng hơn cả mái tóc em vàng rộm
Là tiếng đùa thiên nga trẻ trên nương.
Anh bây giờ giá mà được về nơi
Có tiếng kêu bầy thiên nga sôi nổi
Được đắm chìm trong quên lãng muôn đời
Và mơ ước, kiểu trẻ con – vào khói.
Nhưng ước mơ một điều khác mới hơn
Về hoa cỏ và miền không ai hiểu
Rằng bằng lời không nói được con tim
Và điều này con người không biết gọi.
1923
Ты прохладой меня не
мучай
Ты прохладой меня не
мучай
И не спрашивай, сколько
мне лет.
Одержимый тяжелой
падучей,
Я душой стал, как желтый
скелет.
Было время, когда из
предместья
Я мечтал по-мальчишески
— в дым,
Что я буду богат и
известен
И что всеми я буду
любим.
Да! Богат я, богат с
излишком.
Был цилиндр, а теперь
его нет.
Лишь
осталась одна манишка
С модной парой избитых
штиблет.
И известность моя не
хуже,
От Москвы по парижскую
рвань
Мое имя наводит ужас,
Как заборная, громкая
брань.
И любовь, не забавное ль
дело?
Ты целуешь, а губы как
жесть.
Знаю, чувство мое
перезрело,
А твое не сумеет
расцвесть.
Мне пока горевать еще
рано,
Ну, а если есть грусть —
не беда!
Золотей твоих кос по
курганам
Молодая шумит лебеда.
Я хотел бы опять в ту
местность,
Чтоб под шум молодой
лебеды
Утонуть навсегда в
неизвестность
И мечтать по-мальчишески
— в дым.
Но мечтать о другом, о новом,
Непонятном земле и
траве,
Что не выразить сердцу
словом
И не знает назвать
человек.
1923
110. BUỔI CHIỀU BỆNH VIỆN
Buổi chiều chau lông mày đen cau có
Những chú ngựa ai đứng dưới sân nhà
Có phải tôi đã chia tay tuổi trẻ
Và chia tay em trong buổi chiều qua?
Đừng sụt sịt bộ ba kia lười biếng
Cuộc đời trôi nhưng dấu vết không còn
Có thể lắm ngày mai giường bệnh viện
Sẽ ru tôi yên giấc ngủ ngàn năm.
Có thể lắm ngày mai rồi sẽ khác
Tôi ra đi chữa lành hẳn muôn đời
Nghe tiếng mưa rơi và nghe cây hát
Cũng như người sống khỏe mạnh đấy thôi.
Tôi sẽ quên thế lực đầy nguy hiểm
Đã bao phen hành hạ chẳng cho yên
Chỉ gương mặt dễ thương và âu yếm
Chỉ mình em tôi không thể nào quên.
Và dù cho tôi có yêu người khác
Với người ta tôi sẽ kể đôi điều
Về em đấy – người tôi yêu mến nhất
Rằng một thời tôi từng gọi người yêu.
Tôi đi kể về cuộc đời đã sống
Lững lờ trôi như nước chảy qua cầu...
Đầu óc tôi bây giờ đang điên loạn
Chẳng biết đầu tôi sẽ dẫn về đâu?
1923
Вечер черные брови
насопил
Вечер черные брови
насопил.
Чьи-то кони стоят у
двора.
Не вчера ли я молодость
пропил?
Разлюбил ли тебя не
вчера?
Не храпи, запоздалая
тройка!
Наша жизнь пронеслась
без следа.
Может, завтра больничная
койка
Упокоит меня навсегда.
Может, завтра совсем по-другому
Я уйду, исцеленный
навек,
Слушать песни дождей и
черемух,
Чем здоровый живет
человек.
Позабуду я мрачные силы,
Что терзали меня, губя.
Облик ласковый! Облик
милый!
Лишь одну не забуду
тебя.
Пусть я буду любить
другую,
Но и с нею, с любимой, с
другой,
Расскажу про тебя,
дорогую,
Что когда-то я звал
дорогой.
Расскажу, как текла
былая
Наша жизнь, что былой не
была...
Голова ль ты моя удалая,
До чего ж ты меня
довела?
1923
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét