83.
BẦU TRỜI NHƯ QUẢ CHUÔNG
Bầu
trời như quả chuông
Mặt
trăng như cái lưỡi
Còn
mẹ là quê hương
Tôi
- người bôn sê vích.
Vì
tinh thần đoàn kết
Của
vũ trụ, con người
Những
bài thơ tôi viết
Ca
cái chết của người.
Lực
lưỡng và khỏe mạnh
Đến
cái chết của người
Tôi
dùng trăng tôi đánh
Vào
quả chuông - bầu trời.
Cho
những người đồng hương
Những
bài thơ tôi viết
Tôi
nghe trong màn sương
Những
lời ca thật tuyệt.
1918
Небо — как колокол
Небо — как колокол,
Месяц — язык,
Мать моя родина,
Я — большевик.
Ради вселенского
Братства людей
Радуюсь песней я
Смерти твоей.
Крепкий и сильный,
На гибель твою,
В колокол синий
Я месяцем бью.
Братья-миряне,
Вам моя песнь.
Слышу
в тумане я
Светлую
весть.
1918
84.
TÔI TỪ GIÃ NGÔI NHÀ CHA MẸ
Tôi từ giã ngôi nhà cha mẹ
Rồi ra đi bỏ lại nước Nga xanh.
Như ba ngôi sao, cây bạch dương nhỏ bé
Đứng bên hồ sẽ an ủi mẹ hiền.
Ánh trăng sáng một màu vàng của ếch
Trải dài ra trên mặt nước nhạt nhoà.
Giống như màu của táo kia, trắng toát
Đổ ra trên chòm râu bạc của cha.
Tôi chưa trở về đâu, còn lâu nữa!
Còn lâu hát cùng bão tuyết vang ngân.
Nước Nga xanh đã có người canh giữ:
Cây phong già đứng trên một bàn chân.
Tôi biết rằng có niềm vui trong đó
Rằng hôn lên chiếc lá giọt mưa rơi
Chính vì thế cây phong kia già cũ
Có cái đầu rất giống với tôi.
1918
Tôi từ giã ngôi nhà cha mẹ
Rồi ra đi bỏ lại nước Nga xanh.
Như ba ngôi sao, cây bạch dương nhỏ bé
Đứng bên hồ sẽ an ủi mẹ hiền.
Ánh trăng sáng một màu vàng của ếch
Trải dài ra trên mặt nước nhạt nhoà.
Giống như màu của táo kia, trắng toát
Đổ ra trên chòm râu bạc của cha.
Tôi chưa trở về đâu, còn lâu nữa!
Còn lâu hát cùng bão tuyết vang ngân.
Nước Nga xanh đã có người canh giữ:
Cây phong già đứng trên một bàn chân.
Tôi biết rằng có niềm vui trong đó
Rằng hôn lên chiếc lá giọt mưa rơi
Chính vì thế cây phong kia già cũ
Có cái đầu rất giống với tôi.
1918
Я покинул родимый дом
Я покинул родимый дом,
Голубую оставил Русь.
В три звезды березняк над
прудом
Теплит матери старой
грусть.
Золотою лягушкой луна
Распласталась
на тихой воде.
Словно яблонный цвет,
седина
У отца пролилась в
бороде.
Я не скоро, не скоро
вернусь.
Долго петь и звенеть
пурге.
Стережет голубую Русь
Старый клен на одной
ноге,
И я знаю, есть радость в
нем
Тем, кто листьев целует
дождь,
Оттого что тот старый
клен
Головой на меня похож.
1918
85. THẰNG NGÔNG
Cơn mưa nhỏ như những chiếc chổi ướt
Đang quét phân dương liễu vãi trên đồng.
Gió hãy làm cho lá kêu sột soạt
Ta cũng như mày, gió ạ, thằng ngông.
Ta mến yêu những khi rừng xanh thắm
Giống như đàn bò rảo bước nặng nề
Thở bằng lá phì phò trong những bụng
Một phần cây, đến đầu gối, bùn dơ.
Này đây mi, đàn bò vàng ta ơi!
Còn ai hát về rừng hay hơn thế?
Ta nhìn thấy buổi hoàng hôn đang ghé
Liếm dấu chân bỏ lại của con người.
Ôi nước Nga bằng gỗ của ta ơi
Một mình ta – người đưa tin, thi sĩ.
Thơ ta – nỗi buồn của loài muông thú
Ta nuôi chúng bằng những cỏ và cây.
Lúc nửa đêm cái gàu trăng hãy ngó
Rồi múc vào dòng sữa của bạch dương!
Có vẻ như muốn bóp cổ ai đó
Bằng bàn tay của thập ác nghĩa trang!
Trên ngọn đồi thơ thẩn một bóng đen
Đổ vào vườn vẻ dữ dằn tên trộm
Ta tự mình cũng là tay lỗ mãng
Một máu cùng tên trộm ngựa thảo nguyên.
Ai nhìn ra đang sôi sục trong đêm
Rặng anh đào dại rì rầm sôi động?
Giá mà trong đêm trên thảo nguyên xanh
Ở đâu đó cầm dùi cui ta đứng.
Đã khô bụi cây trên mái đầu ta
Vòng tù hãm của thơ ca cuốn hút.
Ta khổ sai trong mạch nguồn cảm xúc
Buộc xoay vòng cái cối của thơ ca.
Đừng sợ chi, hỡi ngọn gió điên cuồng
Lá trên đồng cứ cuốn vào lặng lẽ
Ta chẳng sợ mất cái tên “thi sĩ”
Ta trong thơ, cũng như gió, thằng ngông.
1919
Хулиган
Дождик мокрыми метлами
чистит
Ивняковый помет по
лугам.
Плюйся, ветер, охапками
листьев,
Я такой же, как ты,
хулиган.
Я люблю, когда синие
чащи,
Как с тяжелой походкой
волы,
Животами, листвой
хрипящими,
По коленкам марают
стволы.
Вот оно, мое стадо
рыжее!
Кто ж воспеть его лучше
мог?
Вижу, вижу, как сумерки
лижут
Следы человечьих ног.
Русь моя! Деревянная
Русь!
Я один твой певец и
глашатай.
Звериных стихов моих
грусть
Я кормил резедой и
мятой.
Взбрезжи, полночь, луны
кувшин
Зачерпнуть молока берез!
Словно хочет кого
придушить
Руками крестов погост!
Бродит черная жуть по
холмам,
Злобу вора струит в наш
сад.
Только сам я разбойник и
хам
И по крови степной
конокрад.
Кто видал, как в ночи
кипит
Кипяченых
черемух рать?
Мне бы в ночь в голубой
степи
Где-нибудь с кистенем
стоять.
Ах, увял головы моей
куст,
Засосал меня песенный
плен.
Осужден я на каторге
чувств
Вертеть жернова поэм.
Но не бойся, безумный
ветр,
Плюй спокойно листвой по
лугам.
Не сотрет меня кличка
«поэт»,
Я и в песнях, как ты,
хулиган.
1919
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét