125. MÀU THANH THIÊN ĐÃ MẤT
Bầu không khí rất trong và rất xanh
Tôi bước ra giữa cánh rừng hoa lá
Màu thanh thiên níu bước kẻ du hành
Ngươi chẳng bao giờ đến sa mạc cả
Bầu không khí rất trong và rất xanh.
Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa
Trong vườn hoa nở đầy bông hoa dại
Ngươi không giữ nổi ánh mắt tò mò
Để không áp vào bông hoa đỏ chói
Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa.
Tiếng rung động đâu đây nghe xào xạc
Mượt mà như những bài hát Sadi*
Chỉ phút chốc đã bừng trong ánh mắt
Dưới trăng vàng trời đất cũng say mê
Mượt mà như những bài hát Sadi.
Giọng nói của em ngọt ngào như mật
Êm đềm như tiếng sáo của Hasan
Khi trong vòng tay riết chặt của em
Chẳng còn chút gì khổ đau mất mát
Chỉ còn nghe tiếng sáo của Hasan.
Đó mới chính là vận may ao ước
Cho những ai mỏi mệt chặng đường dài
Và ngọn gió thổi lên niềm khao khát
Để cho anh uống những cặp môi say.
Để quên đi mỏi mệt chặng đường dài.
1925.
---------------
*Thơ Sadi:
Sau khi chết nếu được lên thiên đàng nhưng chẳng có em
Thì anh sẽ nhắm mắt vào cho khỏi thấy thiên đàng hạnh phúc.
Bởi không có em, với anh, thiên đàng có khác gì địa ngục
Không, con đâu có tội gì mà Người trừng phạt, Thánh Ala?
***
Tôi hỏi em: “Anh có tội gì đâu mà em nhìn đi nơi khác
Tình đắm say của những ngày xưa và âu yếm ở đâu rồi?”
Em trả lời: “Hãy nhìn vào gương mà xem mái đầu anh đã bạc
Chẳng phải là màu áo cưới tân hôn mà là màu chết đấy thôi”.
Bầu không khí rất trong và rất xanh
Tôi bước ra giữa cánh rừng hoa lá
Màu thanh thiên níu bước kẻ du hành
Ngươi chẳng bao giờ đến sa mạc cả
Bầu không khí rất trong và rất xanh.
Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa
Trong vườn hoa nở đầy bông hoa dại
Ngươi không giữ nổi ánh mắt tò mò
Để không áp vào bông hoa đỏ chói
Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa.
Tiếng rung động đâu đây nghe xào xạc
Mượt mà như những bài hát Sadi*
Chỉ phút chốc đã bừng trong ánh mắt
Dưới trăng vàng trời đất cũng say mê
Mượt mà như những bài hát Sadi.
Giọng nói của em ngọt ngào như mật
Êm đềm như tiếng sáo của Hasan
Khi trong vòng tay riết chặt của em
Chẳng còn chút gì khổ đau mất mát
Chỉ còn nghe tiếng sáo của Hasan.
Đó mới chính là vận may ao ước
Cho những ai mỏi mệt chặng đường dài
Và ngọn gió thổi lên niềm khao khát
Để cho anh uống những cặp môi say.
Để quên đi mỏi mệt chặng đường dài.
1925.
---------------
*Thơ Sadi:
Sau khi chết nếu được lên thiên đàng nhưng chẳng có em
Thì anh sẽ nhắm mắt vào cho khỏi thấy thiên đàng hạnh phúc.
Bởi không có em, với anh, thiên đàng có khác gì địa ngục
Không, con đâu có tội gì mà Người trừng phạt, Thánh Ala?
***
Tôi hỏi em: “Anh có tội gì đâu mà em nhìn đi nơi khác
Tình đắm say của những ngày xưa và âu yếm ở đâu rồi?”
Em trả lời: “Hãy nhìn vào gương mà xem mái đầu anh đã bạc
Chẳng phải là màu áo cưới tân hôn mà là màu chết đấy thôi”.
Воздух прозрачный и
синий,
Выйду в цветочные чащи.
Путник, в лазурь
уходящий,
Ты не дойдешь до
пустыни.
Воздух прозрачный и
синий.
Лугом пройдешь, как
садом,
Садом в цветенье диком,
Ты не удержишься
взглядом,
Чтоб не припасть к
гвоздикам.
Лугом пройдешь, как
садом.
Шепот ли, шорох иль
шелесть —
Нежность, как песни
Саади.
Вмиг отразится во
взгляде
Месяца желтая прелесть,
Нежность, как песни
Саади.
Голос раздастся пери,
Тихий, как флейта
Гассана.
В крепких объятиях стана
Нет ни тревог, ни
потери,
Только лишь флейта
Гассана.
Вот он, удел желанный
Всех, кто в пути устали.
Ветер благоуханный
Пью я сухими устами,
Ветер благоуханный.
1925
126. SỐNG Ở ĐỜI NHƯ THẾ
Ánh trăng vàng dưới bầu trời se lạnh
Mùi hương hoa đinh tử, rặng trúc đào.
Ta dạo bước giữa lặng yên thanh vắng
Giữa màu xanh âu yếm đẹp làm sao.
Chốn xa xôi kia là thành Bát-đa
Nơi ngày xưa đã sống nàng Sêhêradát
Nhưng giờ đây tất cả đã mờ xa
Tiếng ngân vang trong vườn xưa đã tắt.
Những bóng ma xa xôi trên mặt đất
Những mầm cây quanh mộ chí lô nhô
Khách viễn du đừng nghe người đã khuất
Đừng lặng yên cúi xuống những nấm mồ.
Hãy nhìn xem quanh ta đẹp như mơ
Những bờ môi như hoa hồng mời gọi
Nếu bỏ qua trong tim những hận thù
Thì cuộc đời sẽ đáng yêu biết mấy.
Sống ra sống và yêu hãy ra yêu**
Dưới trăng vàng hãy hôn và dan díu
Người đã chết nếu như muốn cúi chào
Người đang sống xin nhớ đừng quấy nhiễu.
Đấy là điều đã từng ca nàng Sêhêradát
Giờ lại nhắc những chiếc lá sắc đồng
Với những kẻ chẳng còn chi khao khát
Sống ở đời như thế có thương không.
1925
_____________
(*) Mọi sự sống đều kết thúc bằng cái chết. Con người
sống hôm nay thì ngày mai đều trở về cát bụi nhưng nếu như tất cả sự sống đều
trở về cái chết thì liệu có không từ cái chết nảy ra mầm sống?
Ngoài nghĩa địa cây cỏ mọc tốt tươi nhờ xương thịt của
ngàn vạn con người, và biết đâu những mầm cỏ mà ta giẫm chân lên chẳng là một
phần xương thịt của những người đẹp một thời đã sống, đã yêu. Bình rượu mà ta
ôm trong tay, chén rượu mà ta ép môi vào biết đâu một thời là một cơ thể sống
biết cảm xúc, suy nghĩ. Đây là một trong những mô-típ rất quen thuộc của
Khayyam được Esenin gợi lại ở một khía cạnh khác.
Thơ Khayyam:
Không hiểu sao tôi không thể cúi đầu
Không thể tin điều kỳ diệu, nhiệm mầu
Chẳng lẽ người đã chết rồi sống lại
Như mầm cây từ cát bụi hay sao?
* * *
Giá mà khi ta vừa vượt qua truông
Ta tìm ra điểm cuối của con đường!
Giá mà sau vài ba trăm năm nữa
Dù chỉ mầm cây mọc dậy từ xương!
* * *
Ngươi biết không từng chiếc lá, bông hoa
Từng một thời là tóc của người xưa.
Ai qua đường hãy thương từng chiếc lá
Bởi hoa lá từ người đẹp sinh ra.
* * *
Ta cần sống sáu mươi năm yên ổn
Không vì giàu mà chỉ vì tình bạn.
Đến một ngày ta chưa trở thành bình
Cần kết bạn với cả bình và chén.
* * *
Tôi hình dung chén rượu cũng như tôi
Thuở xa xưa từng sống một kiếp người
Chén đã yêu, đã hôn và đã uống
Còn bây giờ chén chỉ được hôn môi.
* * *
Người sống cả đời ích kỷ, đơn côi
Không hối hận vì không yêu một ai
Nhưng đến khi người về bên ngôi mộ
Mặt đất kia quay lưng lại với người.
(**) Thơ Khayyam:
Hát ra hát - như hoạ mi, cho hay
Uống ra uống - với bạn bè, cho say
Bên hoa hồng trong vườn khoe sắc thắm
Đôi ba lần nhớ quì xuống mỗi ngày.
* * *
Uống rượu đi! Đừng lo chuyện tai ương
Rằng ngày mai gặp cái chết giữa đường.
Cứ cho rằng hôm qua người đã chết
Còn hôm nay uống rượu với người thương.
* * *
Lý trí lúc nào cũng nhủ, cũng khuyên:
Hãy quí trọng từng giây phút của mình
Bởi con người không như loài cây cỏ
Chết xuống đất rồi không thể hồi sinh.
Золото холодное луны
Золото холодное луны,
Запах олеандра и левкоя.
Хорошо бродить среди
покоя
Голубой и ласковой
страны.
Далеко-далече там
Багдад,
Где жила и пела
Шахразада.
Но теперь ей ничего не
надо.
Отзвенел давно звеневший
сад.
Призраки далекие земли
Поросли кладбищенской
травою.
Ты же, путник, мертвым
не внемли,
Не склоняйся к плитам
головою.
Оглянись, как хорошо
кругом:
Губы к розам так и
тянет, тянет.
Помирись лишь в сердце
со врагом —
И тебя блаженством
ошафранит.
Жить — так жить, любить
— так уж влюбляться.
В лунном золоте целуйся
и гуляй,
Если ж хочешь мертвым
поклоняться,
То живых тем сном не
отравляй.
Это пела даже
Шахразада,—
Так вторично скажет
листьев медь.
Тех, которым ничего не
надо,
Только можно в мире
пожалеть.
1925
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét