86.
TÔI – NHÀ THƠ CUỐI CÙNG CỦA NÔNG THÔN
Tặng A. Mariengof
Tôi – nhà thơ cuối cùng của nông thôn
Cây cầu gỗ khiêm nhường trong bài hát.
Tôi đứng sau lễ mi-xa tiễn biệt
Lá bạch dương vẫn lắc những bình hương.
Sẽ cháy hết màu vàng trong ngọn lửa
Từ xác thân ngọn nến, sẽ tàn thôi
Và mặt trăng đồng hồ quê giục giã
Sẽ gióng lên giờ phút cuối cho tôi.
Trên lối nhỏ của ruộng đồng xanh thắm
Sẽ bước ra vị khách thép và gang.
Lúa kiều mạch bằng ban mai rót xuống
Sẽ gom về lúa mạch cánh tay đen.
Những bàn tay chết, bàn tay xa lạ
Những bài ca không sống với ngươi đâu!
Chỉ tội những bông lúa mì cho ngựa
Về người chủ xưa buồn bã u sầu.
Ngọn gió làm đau tiếng hý vang trời
Điệu nhảy lồng lên cầu siêu cho ngựa.
Sắp tới đây đồng hồ quê giục giã
Sẽ gióng lên giờ phút cuối cho tôi.
1920
Tôi – nhà thơ cuối cùng của nông thôn
Cây cầu gỗ khiêm nhường trong bài hát.
Tôi đứng sau lễ mi-xa tiễn biệt
Lá bạch dương vẫn lắc những bình hương.
Sẽ cháy hết màu vàng trong ngọn lửa
Từ xác thân ngọn nến, sẽ tàn thôi
Và mặt trăng đồng hồ quê giục giã
Sẽ gióng lên giờ phút cuối cho tôi.
Trên lối nhỏ của ruộng đồng xanh thắm
Sẽ bước ra vị khách thép và gang.
Lúa kiều mạch bằng ban mai rót xuống
Sẽ gom về lúa mạch cánh tay đen.
Những bàn tay chết, bàn tay xa lạ
Những bài ca không sống với ngươi đâu!
Chỉ tội những bông lúa mì cho ngựa
Về người chủ xưa buồn bã u sầu.
Ngọn gió làm đau tiếng hý vang trời
Điệu nhảy lồng lên cầu siêu cho ngựa.
Sắp tới đây đồng hồ quê giục giã
Sẽ gióng lên giờ phút cuối cho tôi.
1920
Я последний поэт деревни
Мариенгофу
Я последний поэт
деревни,
Скромен в песнях дощатый
мост.
За прощальной стою
обедней
Кадящих листвой берез.
Догорит золотистым
пламенем
Из телесного воска
свеча,
И луны часы деревянные
Прохрипят мой
двенадцатый час.
На тропу голубого поля
Скоро выйдет железный гость,
Злак овсяный, зарею
пролитый,
Соберет его черная
горсть.
Не живые, чужие ладони,
Этим песням при вас не
жить!
Только будут
колосья-кони
О хозяине старом тужить.
Будет ветер сосать их
ржанье,
Панихидный справляя
пляс.
Скоро, скоро часы
деревянные
Прохрипят
мой двенадцатый час!
1920
87. THẾ GIỚI CỦA TA CỔ XƯA, BÍ ẨN
Thế giới của ta cổ xưa, bí ẩn
Còn ngươi lặng im như gió ngồi lên
Đưa bàn tay ra bóp cổ ngôi làng
Bàn tay đá của những con đường lớn.
Giữa trời tuyết thật vô cùng khiếp đảm
Vẻ kinh hoàng đang giãy giụa, kêu la
Ta chào ngươi, cái chết đen của ta
Bước ra đường ta cùng ngươi chào đón!
Đô thị hỡi, ngươi trong cơn giao chiến
Đặt tên ta như rác bẩn, xác chôn
Đồng ruộng tái tê trong đôi mắt buồn
Vẻ sững sờ như những dòng điện tín.
Bắp thịt gân trên cổ bầy quỉ ác
Tấm lót bằng gang lên đó đặt vào
Đành chịu chăng? Bởi không phải lần đầu
Ta từng chịu lung lay và mất mát.
Thôi con tim đớn đau thì cứ mặc
Bài ca này của sự thật thú muông
… Kẻ đi săn đuổi theo chó sói rừng
Rồi vòng vây cứ dần dần siết chặt.
Con thú né… và từ nơi mai phục
Có ai người lúc ấy bóp cò nhanh
Bỗng chồm lên… và địch thủ hai chân
Bị xé ra từng phần vì nanh vuốt.
Ta chào con thú yêu thương của ta!
Chẳng vô tình mi nhảy vào dao sắt.
Ta cũng thế – bị khắp nơi đuổi bắt
Giữa những kẻ thù sắt thép ta qua.
Cũng như mi – ta sẵn sàng chờ đợi
Dù nghe tiếng kèn chiến thắng hoan ca
Nhưng sẽ thử thách máu thịt kẻ thù
Bằng cú nhảy chết người trong lần cuối.
Dù trên tuyết, rồi đây ta sẽ đổ
Sẽ chôn mình trong tuyết trắng quê hương…
Nhưng bài ca về cái chết đau buồn
Sẽ hát ta nghe ở bờ bến nọ.
1921
Мир таинственный, мир
мой древний
Мир таинственный, мир
мой древний,
Ты, как ветер, затих и
присел.
Вот сдавили за шею
деревню
Каменные руки шоссе.
Так испуганно в снежную
выбель
Заметалась звенящая
жуть…
Здравствуй ты, моя
черная гибель,
Я навстречу к тебе
выхожу!
Город, город, ты в
схватке жестокой
Окрестил нас как падаль
и мразь.
Стынет поле в тоске
волоокой,
Телеграфными столбами
давясь.
Жилист мускул у
дьявольской выи
И легка ей чугунная
гать.
Ну да что же! Ведь нам
не впервые
И
расшатываться и пропадать.
Пусть для сердца тягуче
колко,
Это
песня звериных прав!..
…Так охотники травят
волка,
Зажимая в тиски облав.
Зверь припал… и из
пасмурных недр
Кто-то спустит сейчас
курки…
Вдруг прыжок… и
двуногого недруга
Раздирают на части
клыки.
О, привет тебе, зверь
мой любимый!
Ты не даром даешься
ножу!
Как и ты, я, отвсюду
гонимый,
Средь железных врагов
прохожу.
Как и ты, я всегда
наготове,
И хоть слышу победный
рожок,
Но отпробует вражеской
крови
Мой последний,
смертельный прыжок.
И пускай я на рыхлую
выбель
Упаду и зароюсь в снегу…
Все же песню отмщенья за
гибель
Пропоют мне на том
берегу.
1921
88.
BAY LƯỢN VÒNG NHỮNG CHIẾC LÁ MÀU VÀNG
Bay
lượn vòng những chiếc lá màu vàng
Trên
mặt nước màu hồng êm ả
Tựa
hồ như một đàn bướm nhẹ nhàng
Hướng
ngôi sao đang bay trong lặng lẽ.
Tôi
hôm nay thấy yêu buổi chiều này
Thấy
gần gũi với màu vàng thung lũng
Cơn
gió nhẹ đùa trên những đôi vai
Rồi
theo gốc của bạch dương đổ xuống.
Lạnh
trong hồn và lạnh trong thung lũng
Hoàng
hôn xanh giống như một bầy cừu
Sau
bờ giậu của mảnh vườn im ắng
Tiếng
lục lặc kia lúc lặng, lúc kêu.
Đối
với tôi, một điều chưa từng có
Nghe
theo lời của thân xác khôn ngoan.
Giá
mà được như những cành liễu nhỏ
Ngã
lộn nhào trên mặt nước màu hồng.
Giá
mà được mỉm cười bên đống cỏ
Với
mồm trăng nhai những sợi cỏ khô...
Ngươi
ở đâu, niềm vui tôi lặng lẽ
Yêu
hết trơn, lại không muốn điều gì?
1918
Закружилась листва
золотая
Закружилась листва золотая.
В розоватой воде на
пруду
Словно бабочек лёгкая
стая
С замираньем летит на
звезду.
Я сегодня влюблён в этот
вечер,
Близок сердцу желтеющий
дол.
Отрок-ветер по самые
плечи
Заголил на берёзке
подол.
И в душе и в долине
прохлада,
Синий сумрак как стадо
овец.
За калиткою смолкшего
сада
Прозвенит и замрёт
бубенец.
Я ещё никогда бережливо
Так не слушал разумную
плоть.
Хорошо бы, как ветками
ива,
Опрокинуться в розовость
вод.
Хорошо бы, на стог
улыбаясь,
Мордой месяца сено
жевать…
Где ты, где, моя тихая радость
—
Всё любя, ничего не
желать?
1918
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét