9. GỬI NGƯỜI ANH EM
Mắt tôi nhìn nặng nề, đau đớn quá
Người anh em đang dần chết của tôi
Và tôi cố gắng căm thù tất cả
Những ai ghen với yên lặng của người.
Hãy nhìn xem, trên đồng anh vất vả
Cày xới lên đất cứng với chiếc cày
Và hãy nghe anh hát về nỗi khổ
Sau luống cày anh đang hát về ai.
Hay
trong ngươi không còn lòng thương hại
Cho
kẻ khổ đau, vất vả cấy cày
Ngươi
nhìn thấy cái chết không tránh khỏi
Mà
chỉ đi qua, để mặc lòng ai.
Hãy
giúp đấu tranh với cảnh tôi đòi
Cảnh
người rót rượu vang, người khốn khổ
Hay
ngươi không nghe tiếng khóc phận số
Trong
bài ca sau những luống đất cày.
1912
Брату человеку
Тяжело и прискорбно мне
видеть,
Как мой брат погибает
родной.
И стараюсь я всех ненавидеть,
Кто враждует с его
тишиной.
Посмотри, как он
трудится в поле,
Пашет твердую землю
сохой,
И послушай ты песни про
горе,
Что поет он, идя
бороздой.
Или нет в тебе жалости
нежной
Ко страдальцу сохи с
бороной?
Видишь гибель ты сам
неизбежной,
А проходишь его
стороной.
Помоги же бороться с
неволей,
Залитою вином, и с
нуждой!
Иль не слышишь, он
плачется долей
В своей песне, идя
бороздой?
1912
10. CHUYỆN KỂ CỦA BÀ
Những buổi chiều mùa đông, trên sân nhỏ
Lũ chúng tôi háo hức cả một đoàn
Nhởn nhơ trên tuyết, trên đồi nhỏ
Hướng
về nhà rảo bước lang thang.
Khi
xe trượt tuyết chúng tôi đã chán
Chúng
tôi ngồi vào ngay ngắn hai hàng
Cùng
lắng nghe bà ngoại tôi kể chuyện
Câu
chuyện kể về chàng ngốc Ivan.
Chúng
tôi ngồi nghe, dường như nín thở
Còn
thời gian đã gần quá nửa đêm.
Chúng
tôi giả vờ không nghe gì cả
Nếu
mẹ kêu đã đến lúc đi nằm.
Chuyện
đã hết rồi. Đến lúc đi ngủ…
Nhưng
làm sao còn ngủ được bây giờ?
Chúng
tôi nhìn khắp xung quanh, bốn phía
Rồi
lại bắt đầu nằng nặc đòi bà.
Còn
bà nói e dè, không dứt khoát
“Chẳng
lẽ ngồi nghe đến sáng hay sao?”
Vâng,
chúng cháu xin bà cứ mặc
Bà
kể đi, bà cứ kể đi nào.
1917
Бабушкины сказки
В зимний вечер по
задворкам
Разухабистой гурьбой
По сугробам, по
пригоркам
Мы идем, бредем домой.
Опостылеют салазки,
И садимся в два рядка
Слушать бабушкины сказки
Про Ивана-дурака.
И сидим мы, еле дышим.
Время к полночи идет.
Притворимся, что не
слышим,
Если мама спать зовет.
Сказки все. Пора в
постели...
Но а как теперь уж
спать?
И опять мы загалдели,
Начинаем приставать.
Скажет бабушка несмело:
"Что ж сидеть-то до
зари?"
Ну, а нам какое дело, -
Говори да говори.
1917
11. THI SĨ
Anh nghĩ suy về con đường khó nhọc
Trong
lòng anh thơ thẩn những bóng ma.
Cuộc
sống đánh đòn đau vào lồng ngực
Trên
má anh có những mối nghi ngờ.
Mái
tóc anh từng chùm đang rụng xuống
Vầng
trán cao đã có những nếp nhăn
Nhưng
vẻ đẹp của anh trong giấc mộng
Đang
cháy bừng lên trong những bức tranh.
Anh
ngồi đó, anh ngồi trên gác nhỏ
Mẩu
nến tàn cắt vào ánh mắt nhìn
Còn
cây bút chì trên tay anh đó
Có
vẻ âm thầm trò chuyện cùng anh.
Anh
làm thơ với nghĩ suy buồn bã
Tìm
bóng xưa bằng cả trái tim anh
Tiếng
động này, tiếng của hồn nức nở…
Ngày
mai anh mang đi bán lấy tiền.
1910-1912
Поэт
Он бледен. Мыслит
страшный путь.
В его душе живут
виденья.
Ударом жизни вбита
грудь,
А щеки выпили сомненья.
Клоками сбиты волоса,
Чело высокое в морщинах,
Но ясных грез его краса
Горит в продуманных
картинах.
Сидит он в тесном
чердаке,
Огарок свечки режет
взоры,
А карандаш в его руке
Ведет с ним тайно
разговоры.
Он пишет песню грустных
дум,
Он ловит сердцем тень
былого.
И этот шум… душевный
шум…
Снесет он завтра за
целковый.
1910—1912
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét