75. CÂY CHUÔNG NHỎ
Tiếng
ngân vang màu bạc cây chuông nhỏ
Con
tim mơ? Hay chuông nhỏ đang ca?
Ánh
sáng từ tượng Thánh màu hồng đỏ
Chiếu
lên bờ mi vàng úa của ta.
Dù
ta không là chàng trai thuỳ mị
Trong
tiếng ầm của đôi cánh bồ câu
Giấc
mơ của ta dịu dàng, hoan hỉ
Về
cánh rừng không ở chốn này đâu.
Ta
không cần tiếng thở dài ngôi mộ
Lời
nói với điều bí ẩn không ôm.
Hãy
dạy cho ta làm sao có thể
Không
bao giờ phải tỉnh giấc mơ tiên.
1917
Колокольчик
среброзвонный
Колокольчик
среброзвонный,
Ты поёшь? Иль сердцу
снится?
Свет от розовой иконы
На златых моих ресницах.
Пусть не я тот нежный
отрок
В голубином крыльев
плеске,
Сон мой радостен и
кроток
О нездешнем перелеске.
Мне не нужен вздох
могилы,
Слову с тайной не
обняться.
Научи, чтоб можно было
Никогда не просыпаться.
1917
76.
ÔI QUÊ HƯƠNG
Ôi
quê hương, nhà mới
Với
mái nhà màu vàng
Tiếng
bò rống, gió thổi
Tiếng
bê gọi sấm lên.
Trên
làng xanh ta lượn
Thật
sung sướng quá chừng
Vui
tươi rồi tuyệt vọng
Nhưng
với Người, quê hương.
Trong
trường đời phóng đãng
Ta
củng cố xác, hồn
Cây
bạch dương lên tiếng
Thành
tiếng động mùa xuân.
Ta
yêu những lỗi lầm
Say
rượu và cướp giật
Buổi
sớm ở phương đông
Như
ngôi sao biến mất.
Quê
hương ơi, tất cả
Muốn
vò nát, nhận về.
Và
đắng cay nguyền rủa
Vì
Người, mẹ của ta.
1917
О
родина!
О родина, о новый
С златою крышей кров,
Труби, мычи коровой,
Реви телком громов.
Брожу по синим селам,
Такая благодать.
Отчаянный, веселый,
Но весь в тебя я, мать.
В училище разгула
Крепил я плоть и ум.
С березового гула
Растет твой вешний шум.
Люблю твои пороки,
И пьянство, и разбой,
И утром на востоке
Терять себя звездой.
И всю тебя, как знаю,
Хочу измять и взять,
И горько проклинаю
За то, что ты мне мать.
1917
77.
NGỌN GIÓ GÀO
Ngọn
gió gào dưới bờ giậu rất dày
Rồi
chui vào cỏ hoa biến mất.
Vẫn
biết rằng ta – kẻ trộm, thằng say
Cuộc
đời ta, ta sống hết.
Phía
sau những đồi đỏ chìm xuống ngày
Kêu
lên bên mép ruộng.
Không
chỉ mình ta trên cõi đời này
Không
mình ta thơ thẩn.
Cánh
đồng Nga đã vẩy tung lên
Tuyết
và hoa cỏ
Dù
ta là người Chuvas hay Litvin
Thập
ác đều như tất cả.
Ta
tin vào giờ bí mật của mình
Như
tin gương mặt Thánh.
Và
người cứu rỗi vững bền
Sẽ
đến sau bờ rào thơ thẩn.
Nhưng
có thể sau làn khói màu xanh
Của
nước sông bí ẩn
Ta
đi qua người ấy với nụ cười say của mình
Muôn
đời không thể nhận.
Và
giọt lệ không ánh lên ở bờ mi
Không
bay đi giấc mộng.
Chỉ
niềm vui như bồ câu xanh
Bay
vào bóng đêm đen thẫm.
Và
với cơn giận hoang dã như xưa
Nỗi
buồn lại hát…
Thì
cứ để cho trên nghĩa địa của ta
Ngọn
gió tha hồ nhảy nhót.
1917
Свищет ветер под крутым
забором
Свищет ветер под крутым
забором,
Прячется в траву.
Знаю я, что пьяницей и
вором
Век свой доживу.
Тонет день за красными
холмами,
Кличет на межу.
Не один я в этом свете
шляюсь,
Не один брожу.
Размахнулось поле
русских пашен,
То трава, то снег.
Все равно, литвин я иль
чувашин,
Крест мой как у всех.
Верю я, как ликам
чудотворным,
В мой потайный час
Он придет бродягой
подзаборным,
Нерушимый Спас.
Но, быть может, в синих
клочьях дыма
Тайноводных рек
Я пройду его с улыбкой
пьяной мимо,
Не узнав навек.
Не блеснет слеза в моих
ресницах,
Не вспугнет мечту.
Только радость синей
голубицей
Канет в темноту.
И опять, как раньше, с
дикой злостью
Запоет тоска…
Пусть хоть ветер на моем
погосте
Пляшет трепака.
1917
78.
NHỮNG CƠN GIÓ THỔI CHẲNG HOÀI CÔNG
Những
cơn gió thổi chẳng hoài công
Không
vô tình mà cơn giông trút nước.
Rất
bí mật bằng ánh sáng dịu êm
Có
ai đấy đổ đầy lên đôi mắt.
Và
với dịu dàng mùa xuân ai đấy
Trong
màn sương xanh tôi cảm thấy buồn
Về
mặt đất tuyệt vời nhưng chẳng quê hương
Về
mặt đất xa xôi đầy bí ẩn.
Không
dày vò bởi Ngân hà câm nín
Không
lo âu nỗi sợ của sao trời
Tôi
yêu sự vĩnh hằng và yêu cuộc đời
Như
tôi vẫn yêu ngôi nhà cha mẹ.
Tất
cả đều thánh thần và tốt lành trong đó
Tất
cả tinh cầu đều thấm nỗi buồn lo.
Bay
phần phật cây anh túc màu đỏ
Vẩy
hoàng hôn lên mặt nước trên hồ.
Chợt
vô tình trong biển lúa mì
Một
hình ảnh thoát ra từ lưỡi nhỏ:
Bầu
trời ấm áp từ xa
Đang
liếm lên con bê màu đỏ.
1917
Не напрасно дули ветры
Не напрасно дули ветры,
Не напрасно шла гроза.
Кто-то тайный тихим
светом
Напоил мои глаза.
С чьей-то ласковости
вешней
Отгрустил я в синей мгле
О прекрасной, но
нездешней,
Неразгаданной земле.
Не гнетет немая
млечность
Не тревожит звездный
страх.
Полюбил я мир и вечность
Как родительский очаг.
Все в них благостно и
свято,
Все тревожное светло.
Плещет рдяный мак заката
На озерное стекло.
И невольно в море хлеба
Рвется образ с языка:
Отелившееся небо
Лижет
красного телка.
1917
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét