Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

Thơ ESENIN - Cuộc đời tôi


15. CUỘC ĐỜI TÔI

Có lẽ đời tôi khổ đau không tránh khỏi
Có lẽ buồn đau đã chặn lấy con đường
Niềm vui và cuộc đời cách ly mãi mãi
Nỗi buồn đau làm mệt mỏi con tim.

Có lẽ đời chỉ cho tôi đau đớn
Cuộc đời tôi trót nhận kiếp long đong.
Có phải thế mà tôi nhiều chịu đựng
Buồn và đau vẫn hành hạ cõi lòng.

Hạnh phúc, niềm vui từ xa vẫy gọi
Nhưng đến nơi chỉ nước mắt buồn đau
Và bỗng nhiên trời bão dông, sấm dội
Đã xua tan những mơ ước ngọt ngào.

Tôi đoán ra và hiểu đời gian dối
Tôi chẳng trách chi số kiếp ba đào.
Vết thương lòng không làm tôi nhức nhối
Chẳng ai người giúp cho nỗi khổ đau.
1911-1912

Моя жизнь

Будто жизнь на страданья моя обречёна;
Горе вместе с тоской заградили мне путь;
Будто с радостью жизнь навсегда разлучёна,
От тоски и от ран истомилася грудь.

Будто в жизни мне выпал страданья удел;
Незавидная мне в жизни выпала доля.
Уж и так в жизни много всего я терпел,
Изнывает душа от тоски и от горя.

Даль туманная радость и счастье сулит,
А дойду — только слышатся вздохи да слезы.
Вдруг наступит гроза, сильный гром загремит
И разрушит волшебные, сладкие грезы.

Догадался и понял я жизни обман,
Не ропщу на свою незавидную долю.
Не страдает душа от тоски и от ран,
Не поможет никто ни страданьям, ни горю.
1911—1912
  

16. CƠN BÃO TUYẾT NGÀY 26-4-1912

Cơn bão tuyết, nhà ngươi cần gì vậy
Mà kêu lên bên cửa sổ vù vù
Để con tim đau này đang lo ngại
Rồi nỗi buồn và đau đớn gọi ra.

Hãy cho ta được lãng quên một chút
Tốt nhất là ngươi hãy biến đi ngươi
Còn nếu ngươi không nghe - ta sẽ khóc
Sẽ ăn năn, hối lỗi trước Chúa Trời.

Hãy cho ta lời nguyện cầu cháy bỏng
Hoà nhập cùng sức mạnh với linh hồn
Bởi giờ đây tâm hồn ta đổ đốn
Sắp tới này có lẽ xác đem chôn.

Thì nhà ngươi hát cười ta khi ấy
Chứ bây giờ hãy biến đi cho mau
Hay là cho tâm hồn ta tội lỗi
Cùng với ta nhà ngươi hãy nguyện cầu.
1912

Вьюга на 26 апреля 1912 г.

Что тебе надобно, вьюга?
Ты у окна завываешь,
Сердце больное тревожишь,
Грусть и печаль вызываешь.

Прочь уходи поскорее,
Дай мне забыться немного,
Или не слышишь — я плачу,
Каюсь в грехах перед Богом?

Дай мне с горячей молитвой
Слиться душою и силой.
Весь я истратился духом,
Скоро сокроюсь могилой.

Пой ты тогда надо мною,
Только сейчас удалися
Или за грешную душу
Вместе со мной помолися.
1912
  

17. TÔI CÓ LỖI GÌ ĐÂU

Tôi có lỗi gì đâu, là thi sĩ
Của đau khổ nặng nề, của số phận đắng cay
Đâu phải tại vì tôi, đâu phải thế
Mà tôi sinh ra như vậy trên đời.

Tôi có lỗi gì đâu, cuộc đời khe khắt vậy
Rằng tôi yêu tất cả lại căm thù
Tôi biết mình, cả điều chưa từng thấy
May mắn này - quà tặng của Nàng Thơ.

Tôi biết trong đời hạnh phúc không có nổi
Chỉ giấc mơ đau, mộng mị mà thôi
Tôi biết tất cả buồn vì bài hát của tôi
Nhưng nhà thơ buồn thì tôi đâu có lỗi.
1911—1912

Я ль виноват, что я поэт

Я ль виноват, что я поэт
Тяжелых мук и горькой доли,
Не по своей же стал я воле —
Таким уж родился на свет.

Я ль виноват, что жизнь мне не мила,
И что я всех люблю и вместе ненавижу,
И знаю о себе, чего еще не вижу,—
Ведь этот дар мне муза принесла.

Я знаю — в жизни счастья нет,
Она есть бред, мечта души больной,
И знаю — скучен всем напев унылый мой,
Но я не виноват — такой уж я поэт.
1911—1912


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét