12. ANH ĐẶT XUỐNG GIƯỜNG EM
Anh đặt xuống giường em
Những bông hoa héo úa
Cùng những bông hoa nọ
Là mơ ước của anh.
Với hoa anh thì thầm
Về tình yêu đã chết
Vào lặng yên đang khóc
Em đừng gọi anh thêm.
Chẳng sống, chỉ ưu phiền
Sắc đẹp là chốc lát
Bờ môi anh lạnh ngắt
Đừng đốt bằng nụ hôn.
Rồi
trong mơ anh đọc:
“Anh
chằng tiếc, chẳng thương”
Nhưng
nỗi buồn tình em
Anh
hiểu hơn ai hết.
1912 – 1913
Я положил к твоей
постели
Я положил к твоей
постели
Полузавядшие цветы,
И с лепестками
помертвели
Мои усталые мечты.
Я нашептал моим левкоям
Об угасающей любви,
И ты к оплаканным покоям
Меня уж больше не зови.
Мы не живем, а мы
тоскуем.
Для нас мгновенье
красота,
Но не зажжешь ты
поцелуем
Мои холодные уста.
И пусть в мечтах я все
читаю:
«Ты не любил, тебе не
жаль»,
Зато я лучше понимаю
Твою любовную печаль.
1912-1913
13. ĐÊM
Dòng sông ngủ mơ màng
Rừng thông đen yên lặng
Hoạ mi không hót vang
Đỗ quyên không lên tiếng.
Đêm. Bốn phía lặng yên.
Chỉ con suối róc rách.
Trăng bằng ánh sáng của mình
Phủ lên khắp nơi ánh bạc.
Dòng sông lấp lánh.
Con suối ánh lên.
Hoa cỏ óng ánh
Trên khắp thảo nguyên.
Đêm. Bốn phía lặng yên.
Trong thiên nhiên ngủ hết.
Trăng bằng ánh sáng của mình
Phủ lên khắp nơi ánh bạc.
1911-1912
Ночь
Тихо дремлет река.
Тёмный бор не шумит.
Соловей не поёт
И дергач не кричит.
Ночь. Вокруг тишина.
Ручеёк лишь журчит.
Своим блеском луна
Всё вокруг серебрит.
Серебрится река.
Серебрится ручей.
Серебрится трава
Орошённых степей.
Ночь. Вокруг тишина.
В природе все спит.
Своим блеском луна
Всё вокруг серебрит.
1911—1912
14. GỬI NGƯỜI CHẾT
Nắp quan tài được người ta đóng chặt
Để muôn đời bạn không thể đứng lên
Đất lạnh lẽo người ta đem vùi lấp
Nơi vật vô tri vô giác ngủ yên.
Trước tiếng gọi chúng tôi bạn sẽ lặng câm
Khi chúng tôi đến nơi này viếng bạn.
Và khi đó bàn tay thành thói quen
Chúng tôi đặt những vòng hoa viếng bạn.
Những vòng hoa bằng sắc đẹp của mình
Sẽ tỏa ánh hào quang lên ngôi mộ
Rằng bạn bè vẫn nhớ về bạn đó
Và sẽ nhắc đến bạn thường xuyên.
Hãy ngủ yên, người bạn mến thương
Và hãy đợi chúng tôi về với bạn.
Chúng tôi đang chịu đựng nỗi đau buồn
Có thể lắm, sắp tới đây sẽ đến.
1911-1912
К покойнику
Уж крышку туго
закрывают,
Чтоб ты не мог навеки
встать,
Землей холодной
зарывают,
Где лишь бесчувственные
спят.
Ты будешь нем на зов наш
зычный,
Когда сюда к тебе
придем.
И вместе с тем рукой
привычной
Тебе венков мы накладем.
Венки те красотою будут,
Могила будет в них
сиять.
Друзья тебя не позабудут
И будут часто
вспоминать.
Покойся с миром, друг
наш милый,
И ожидай ты нас к себе.
Мы перетерпим горе с
силой,
Быть может, скоро и
придем к тебе.
1911—1912
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét