Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

Thơ ESENIN - Ngôi nhà thấp


145. NGÔI NHÀ THẤP

Ngôi nhà thấp, cánh cửa màu xanh thắm
Tôi không thể quên được nó bao giờ
Tiếng ngân vang của ngày chưa lâu lắm
Giờ đã trở thành dĩ vãng mờ xa.

Đến hôm nay tôi vẫn nằm mơ thấy
Cánh đồng làng, đồng cỏ, khu rừng
Màu xam xám hiện ra che lại
Trời phương bắc nghèo khó thân thương.

Lòng khâm phục giờ tôi không thể biết
Và chẳng mong mất hút chốn rừng xa
Nhưng có lẽ đến muôn đời muôn kiếp
Tôi mang sự dịu dàng của tấm lòng Nga.

Tôi đã từng yêu những đàn sếu xám
Với tiếng kêu của chúng hướng về xa
Bởi một điều trên bao la đồng ruộng
Chẳng bao giờ chúng được ăn no.

Chỉ cần nhìn màu lá của bạch dương
Và rặng liễu cúi mình trên mặt nước
Rồi được nghe tiếng huýt gió thân thương
Là có thể dễ dàng chết được.

Tôi chỉ mong cho tôi được không yêu
Nhưng mà rồi không thể nào học được
Ơi màu xanh của hoa cỏ thân yêu
Người với ta dịu dàng thân thuộc.

Chính vì thế, những ngày chưa lâu lắm
Giờ đã đi vào dĩ vãng mờ xa…
Ngôi nhà thấp, cánh cửa màu xanh thắm
Tôi không thể quên được nó bao giờ.
1924

Низкий дом с голубыми ставнями

Низкий дом с голубыми ставнями,
Не забыть мне тебя никогда,—
Слишком были такими недавними
Отзвучавшие в сумрак года.

До сегодня еще мне снится
Наше поле, луга и лес,
Принакрытые сереньким ситцем
Этих северных бедных небес.

Восхищаться уж я не умею
И пропасть не хотел бы в глуши,
Но, наверно, навеки имею
Нежность грустную русской души.

Полюбил я седых журавлей
С их курлыканьем в тощие дали,
Потому что в просторах полей
Они сытных хлебов не видали.

Только видели березь да цветь,
Да ракитник кривой и безлистый,
Да разбойные слышали свисты,
От которых легко умереть.

Как бы я и хотел не любить,
Все равно не могу научиться,
И под этим дешевеньким ситцем
Ты мила мне, родимая выть.

Потому так и днями недавними
Уж не юные веют года.
Низкий дом с голубыми ставнями,
Не забыть мне тебя никогда.
1924
  

146. NGƯỜI CẦM LÁI

Chưa từng có ai
Điều khiển hành tinh nổi
Và cũng chưa có ai
Bài hát của tôi ca ngợi.
Chỉ có ông
Với bàn tay cầm lái của mình
Nói rằng thế giới
Là một Đại gia đình.

Tôi không bị cám dỗ
Bởi những khúc hát anh hùng
Và không run sợ
Từng thớ thịt đường gân
Mà tôi hạnh phúc rằng
Trong thời u ám
Tôi bằng những tình cảm
Đã hít thở cùng với ông
Và sống bằng.

Không phải chúng ta
Tất cả đều
Gần gũi
Với cảnh lên voi
Và xuống ngựa…
Như chàng trai khiêm nhường
Từ thành phố Xim-biếc
Trở thành người cầm lái
Của đất nước, quê hương.

Giữa những con sóng ầm ầm
Ông dọn sạch quang
Rất nghiêm khắc, nhẹ nhàng
Và dịu dàng, đằm thắm
Ông có nhiều ý tưởng
Theo phong cách Mác-xít
Nhưng ông làm việc
Hoàn toàn theo kiểu Lênin.

Không!
Đây không phải cảnh bạo ngược ngang tàng
Không phải nổi loạn và ngai vàng
Của Pu-ga-chốp!
Ông không hề đặt
Một ai úp mặt vào tường
Mà tất cả được làm
Theo luật pháp.

Ông đầy trí thông minh
Và lòng dũng cảm
Chỉ một điều ông quyết định
Cầm lái là để cho
Trước mũi tàu
Những con sóng vỡ ra
Giành khoảng bao la rộng lớn
Cho con tàu.

Ông – người cầm lái con tàu
Người thuyền trưởng
Liệu ông có khiếp đảm
Trước bão tố cuồng phong?
Bởi người ta tập trung
Đến từ các nước
Và tất cả Đảng
Là những thuỷ thủ của ông.

Chớ nhát gan
Ai người chưa quen với biển:
Họ vì những điều hứa hẹn
Tốt đẹp vô cùng
Và khi bước lên bến
Sẽ là những cuốn sách chỉ nam.

Thì khi đó nhà thơ
Có số phận khác
Và không phải tôi
Mà ông sẽ hát
Bài ca đấu tranh
Cho các bạn
Bằng những lời
Mới và khác hẳn.

Ông sẽ nói rằng:
Chỉ có người bơi giỏi
Đã được luyện rèn
Trong cuộc đấu tranh
Mở ra cho nhân loại
Một hành tinh
Chưa từng có ai nhìn thấy.
17-01-1925

Капитан земли

Еще никто
Не управлял планетой,
И никому
Не пелась песнь моя.
Лишь только он,
С рукой своей воздетой,
Сказал, что мир —
Единая семья.

Не обольщен я
Гимнами герою,
Не трепещу
Кровопроводом жил.
Я счастлив тем,
Что сумрачной порою
Одними чувствами
Я с ним дышал
И жил.

Не то что мы,
Которым все так
Близко,—
Впадают в диво
И слоны...
Как скромный мальчик
Из Симбирска
Стал рулевым
Своей страны.

Средь рева волн
В своей расчистке,
Слегка суров
И нежно мил,
Он много мыслил
По-марксистски,
Совсем по-ленински
Творил.

Нет!
Это не разгулье Стеньки!
Не пугачевский
Бунт и трон!
Он никого не ставил
К стенке.
Все делал
Лишь людской закон.

Он в разуме,
Отваги полный,
Лишь только прилегал
К рулю,
Чтобы об мыс
Дробились волны,
Простор давая
Кораблю.

Он — рулевой
И капитан,
Страшны ль с ним
Шквальные откосы?
Ведь, собранная
С разных стран,
Вся партия его —
Матросы.

Не трусь,
Кто к морю не привык:
Они за лучшие
Обеты
Зажгут,
Сойдя на материк,
Путеводительные светы.

Тогда поэт
Другой судьбы,
И уж не я,
А он меж вами
Споет вам песню
В честь борьбы
Другими,
Новыми словами.

Он скажет:
«Только тот пловец,
Кто, закалив
В бореньях душу,
Открыл для мира наконец
Никем не виданную
Сушу».
1925

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét